Green
THE PORTED fingers of glass hang downwards. The light
slides down the glass, and drops a pool of green. All day long the ten fingers
of the lustre drop green upon the marble. The feathers of parakeets—their harsh
cries—sharp blades of palm trees—green, too; green needles glittering in the
sun. But the hard glass drips on to the marble; the pools hover above the
dessert sand; the camels lurch through them; the pools settle on the marble;
rushes edge them; weeds clog them; here and there a white blossom; the frog
flops over; at night the stars are set there unbroken. Evening comes, and the
shadow sweeps the green over the mantelpiece; the ruffled surface of ocean. No
ships come; the aimless waves sway beneath the empty sky. It’s night; the
needles drip blots of blue. The green’s out.
Xanh Lá
Từ trên cao những nhánh tua trong
suốt thả mình vào khoảng không. Ánh sáng trượt theo thân tua, rơi tõm một vũng
màu xanh lá. Suốt ngày dài, mười nhánh tua của chiếc đèn chùm thi nhau nhỏ
những giọt màu xanh lá lên mặt đá. Tụm lông bầy chim anh vũ - chất giọng chua
lè bản chất - những thuôn lá cọ sắc cạnh - cũng thế, tiết ra tinh những chất
màu xanh lá; đoàn kim xanh lá cứ thế nhảy nhót dưới ánh mặt trời. Đột nhiên, từ
tinh thể rắn nhỏ xuống mặt đá; hồ nước trong xanh lửng lơ trên hoang mạc cát phủ;
bóng lạc đà ngụp lặn trong làn trong; gương hồ tĩnh tại trên làn đá; cỏ cói tua
tủa mép hồ; tảo rong tắc nghẽn lòng hồ; đó đây một tụm hoa nõn; cóc con nhấp
nhổm vút véo; đợi đêm sao chẳng vụn vỡ trong lòng. Chiều đến, bóng chiều
phủi màu xanh lá khỏi thanh sưởi; đại dương chập chờn sóng. Không một bóng
thuyền; con sóng vô vọng cựa quẫy giữa trời hư vô. Vào đêm; những chiếc kim đổi
ý nhỏ xuống toàn giọt màu xanh dạ. Xanh lá chẳng còn tăm hơi.
Blue
The snub-nosed monster rises to the surface and spouts
through his blunt nostrils two columns of water, which, fiery-white in the
centre, spray off into a fringe of blue beads. Strokes of blue line the black
tarpaulin of his hide. Slushing the water through mouth and nostrils he sings,
heavy with water, and the blue closes over him dowsing the polished pebbles of
his eyes. Thrown upon the beach he lies, blunt, obtuse, shedding dry blue
scales. Their metallic blue stains the rusty iron on the beach. Blue are the
ribs of the wrecked rowing boat. A wave rolls beneath the blue bells. But the
cathedral’s different, cold, incense laden, faint blue with the veils of
madonnas.
Xanh Biển
Quái vật mũi tẹt trồi lên khỏi
mặt nước, phun từ hốc mũi to bè ra hai cột nước trắng nhưng nhức như tim lửa,
vẩy cong thành những tràng hạt màu xanh lơ. Những đường vân xanh gồ ghề che
khéo tấm thân đen tuyền gã vùi dưới nước. Ực ào với nước qua mồm mũi gã ngân
nga tràng âm thanh sũng nước, màu xanh theo bén gót gã chuồi đôi ngươi tròn xoáy
xuống lòng sâu. Vật mình trên bãi gã nằm phỡn, xanh cụt xanh cùn xanh rớt xanh
rơi hết thảy các thang bậc màu xanh không khốc. Sắc xanh kim loại ố nhàu đống sắt
han gỉ nằm trơ vơ trên bãi. Xác sườn con thuyền khua mái lại cũng xanh xanh một
màu. Kia một con sóng cuộn xanh chùm chuông giáo đường. Nhưng toà thánh đường
không thế, cứ hoài âm u, khói hương phong bế, xanh gượng xanh là vạt khăn che
khuất gương mặt quý nữ nhân.
NGỌC HUYỀN dịch
(Trích từ tuyển tập Thứ Hai hay Thứ Ba của)