LÀ TÔI
Tôi chênh vênh giữa đất-trời
Tôi chênh vênh giữa lòng người bỏ hoang
Những miền kí ức sớm tàn
Những lời yêu vội chứa chan cuộc cờ
Là tôi
Giữa những vẩn vơ
Mộng một đời thực, ngẩn ngơ lối về
Bao giờ đời hết là mê
Bao giờ mây phủ bốn bề tươi xanh
Là tôi
Mơ vuột qua nhanh
Bình minh có để chòng chành đi qua?
Những mưa, những gió, những nhòa
Những long lanh rõ trăng hoa tỏ tường
Là tôi
Đời thả yêu thương
Thênh thênh chiếc bóng tránh đường quan san.
Lung linh mấy bận gió ngàn?
Đời phù hoa bảo bình an có chờ?
Là tôi
Của thực và mơ.
CHẠY
Trốn chạy giữa mưa
Cô gái nhỏ xoè đôi bàn tay ra thật khẽ
Lá rơi nhé
Tưởng niệm những mùa đã úa màu yêu thương
Đã từng có những thiên đường
Đã từng có những buổi mây vẽ màu trong mắt
Đã tràn trề những tiêng cười rất thật
Níu giữ những bàn chân...
Đã từng chạm vào đâu đó những giọt tình gần
Tim reo điệu trong vắt
Sóng sánh cười bằng mắt
Để soi mình tìm thấy gương mặt tình yêu...
Đã từng chờ đợi
Những cơn vui tưởng nối dài bất tận
Lại là chiếc bóng tròn
Bay vụt mất khỏi tay
Như đám lá mùa hè bắt nắng về khô cháy quắt quay
Đã tìm
Màu của buổi chiều chưa bao giờ nhìn thấy bình minh chạm mặt
Đã chờ
Những dáng đổ dài liêu xiêu
Như nỗi nhớ dập dồn
Tim xao xác những màn hư ảo
Bước trở về người chôn chặt mình, ráo hỏanh ánh nhìn
Ô cửa mở đã nhiều ngày chẳng khép
Chờ lối ra thiên đường
Bao giờ sẽ hồi sinh?