TRƯƠNG QUANG
03/06/2014
Hai con đường
Chị dừng lại ở một ngã sáu, mệt mỏi và thoáng chút hốt hoảng.
xem tiếp ...
|
MAI SƠN
11/03/2014
Xe đêm
Đẩy chiếc ghế gập ngã hết về phía sau, tôi gieo người xuống như thể trút đi một gánh nặng. Ngay lập tức một nỗi u ám khổng lồ như cái lưới từ từ ngoạm lấy tôi từ trong ra ngoài. Không sao chịu nổi. Có lẽ chỉ đem cái thân xác này ném vào quan tài là thích hợp nhất. Mới đầu tôi không hiểu vì sao, nhưng chỉ vài phút sau, tôi hiểu nó đến từ đâu. Không thể thoát nổi. Tôi thường lên xe một mình với những chuyến đi.
xem tiếp ...
|
NHẬT CHIÊU
02/02/2014
Một cánh bướm nào đó
Đứng trên cao, nhìn xuống thác. Trong nắng xuân, thác lấp lánh tuôn trào, trong một khung hình gần như là tam giác. Một tam giác lưu thủy sáng ngời và ngân nga réo rắt
xem tiếp ...
|
TRƯƠNG QUANG
21/01/2014
Bay vào cõi vĩnh hằng
Đêm nay anh lại không ngủ được. Khoảng ba giờ sáng, đầu óc anh trở nên trong suốt như một người ngồi thiền đạt trạng thái xuất hồn...
xem tiếp ...
|
Trương Quang
31/07/2013
Đêm và Ngày
Đêm...
xem tiếp ...
|
TRƯƠNG QUANG
14/06/2013
Vỉa hè và dòng sông
1. Sáng sớm khi những con đường trong thành phố còn vắng và chưa bị các loại tạp âm và khói bụi bao phủ, anh thường đi qua con hẻm trước nhà, rồi rẽ phải để đón xe buýt số 28 đi về hướng chợ trung tâm. Thông thường anh không ngồi đến trạm cuối cùng mà hay xuống ở một ngã tư, nơi chấm dứt của một dãy biệt thự thời Pháp còn để lại và là điểm khởi đầu của một đoạn vỉa hè, thường rất rộn rịp người-mua-kẻ-bán khi thành phố thực sự bắt đầu một ngày mới.
xem tiếp ...
|
Ý NHI
15/05/2013
GIÓ
Ông vừa khúc khắc ho vừa lẩm bẩm, tệ quá, chẳng gió máy gì mà cũng viêm họng, rồi nhoài người ra bên ngoài cửa sổ, nhìn kìa, cây cối im phắc như đã chết vậy. Vợ ông, một phụ nữ mảnh mai, tóc bạc búi lại thành búi nhỏ sau gáy, bưng một tách trà còn nóng, đến bên ông, nhỏ nhẹ, ông có nhìn thấy dãy cờ xanh, đỏ, tím vàng trước cống công ty BM bên kia đường không...
xem tiếp ...
|
VŨ THÀNH SƠN
08/03/2013
Và như thế vấn đề của tôi đã được giải quyết
Có thời kỳ mới ra khỏi bệnh viện tôi hay ngồi ở quán cà phê Fran’s, một quán nhỏ trên một con đường rất nhỏ, nhiều bóng cây, của thành phố São Paulo. Những sáng thứ Bảy, quán thường rất vắng khách. Tôi thích nhất là thời điểm này.
xem tiếp ...
|
LÊ MINH KHUÊ
24/02/2013
Giữa chiều lạnh (Phần cuối)
Thế mà khi lênh đênh xứ người Phụng đã ngồi phịch xuống không thể đứng lên hàng tiếng đồng hồ khi nghe tin Vân lấy chồng. Lấy thằng Tự. Không có gì đau hơn thế khi năm học lớp chín Phụng nghe ông Thứ nói lào thào vào máy điện thoại rất lâu. Nhà ông mới có điện thoại chứ cả khu phố này người ta vẫn còn chạy tới nhà nhau truyền thông tin. Cái tiếng lào thào làm Phụng đang đi nhẹ nhàng lên cầu thang phải đứng im. Anh cứ thế mà làm cho tôi. Nó không là cái gì chỉ là con số không nó phản động thế nào tôi biết anh để yên cho nó là phá hoại tổ chức phá hoại khu phố. Nó phải đi khỏi đây chứng cứ tôi đã nộp đủ ở phòng hồ sơ cứ thế mà làm.
xem tiếp ...
|
LÊ MINH KHUÊ
25/01/2013
Giữa chiều lạnh (Phần 1)
Khi đến gần khu phố quen thuộc sau bao nhiêu năm Phụng sững người nhìn thấy ông Thứ đang lững thững đi như vô can vô định. Trên vỉa hè mà người ta dăng mắc không còn lối đặt chân mà xe máy còn len lỏi cả lên từng xăng ti đất đã lát gạch tróc lở từng mảng. Ông Thứ mặc kệ mọi thứ. Và người và xe và hàng hóa tự động tránh ông. Phụng tìm cách qua đường. Thấy ông Thứ lạ như vậy Phụng đánh mất ý định là tới nhà nhìn thẳng vào mắt ông để cho ông phải đờ người kinh ngạc khi thấy thằng Phụng này không phải là đồ giẻ rách. Như cái tên ông đặt cho Phụng - thường trực trên môi ông từ những năm Phụng hoàn toàn là số không.
xem tiếp ...
|